Di Lan Đà vấn đạo hay
Mi Lan Đà vấn đạo (
tiếng Pali: Milindapañhā, nghĩa là "Những câu hỏi của [vua]
Di Lan Đà"), hoặc có các tên gọi khác như
Kinh Mi Tiên vấn đáp,
Na Tiên tì-kheo kinh và
Di Lan Vương vấn kinh (彌蘭王問經) trong các tài liệu Trung Quốc, là một
kinh điển Phật giáo bằng
tiếng Pali, có niên đại từ khoảng năm
100 TCN đến năm
200 TCN, ghi lại cuộc đối thoại giữa
tì-kheo Na Tiên (tiếng Pali: Nāgasena) và quốc vương
Ấn-Hy Lạp Menandros I (tiếng Pali: Milinda) của
Bactria, người trị vì vào thế kỷ thứ 2 TCN."Na Tiên tì-kheo kinh" được
Phật giáo Miến Điện tôn sùng và được
người Miến đưa vào
Tiểu bộ kinh, một trong năm bộ của
Kinh tạng văn hệ Pali.
[1] Một phiên bản rút gọn được bao gồm như là một phần của bản dịch kinh văn
Phật giáo Đại thừa của Trung Quốc. Tuy nhiên, "Na Tiên tì-kheo kinh" không được
Phật giáo Thái Lan hay Tích Lan coi là kinh điển, dù văn bản
Nam tông còn sót lại được viết bằng
chữ Sinhala, quốc ngữ của Tích Lan. Bản dịch sang
chữ Hán có có tiêu đề "Di Lan Vương vấn kinh" tương ứng với ba chương đầu tiên của bản gốc tiếng Pali.
[2] Nó được dịch vào khoảng thời gian nào đó dưới thời
Đông Tấn (317–420).
[3]Theo những gì ghi chép lại trong Di-lan-đà vấn đạo, cuộc đối thoại của ông với tỳ-kheo Na Tiên, đức vua Menandros I đã truyền ngôi cho con và lui về ẩn cư trong tăng viện tu hành, đắc quả
A-la-hán.